5 thg 8, 2009

Tốt Nghiệp

Bốn năm trôi qua...
Có đứa được tốt nghiệp...
Có đứa không...
Dăm đứa chỉ nợ lại vài môn trời ơi đất hỡi mà chua chát với số phận đến nao lòng!
Hôm nay là Lễ Tốt Nghiệp Đại Học Chính Quy 2009!
Mình nhìn hàng chữ ấy mà sao muốn kéo ngược thời gian về trước, 3 năm, 2 năm thôi cũng được, dẫu biết đó là điều không thể. Thấy nhớ hơn bao giờ hết những kỉ niệm, những giận hờn, những chở che!
Không khí nhộn nhịp không khỏa lắp được sự trống trải, thấy ai cũng hối hả chụp ảnh, hối hả kéo níu người thân, nào cha, nào mẹ, nào anh em...sao bận rộn quá!
Có lẽ, mấy ngày nay nhiều điều suy nghĩ cứ quẩn quanh trong đầu không dứt nên không thể cảm nhận được sự hạnh phúc của ngày được cầm tấm bằng trong tay, của ngày được gặp lại những đứa bạn mà chỉ chốc nữa thôi, chúng sẽ như cánh chim trời bay khỏi tổ, đứa về Ninh Thuận, đứa Phan Thiết, đứa Quảng Nam; chỉ chốc nữa thôi, bước ra đời chắc chẳng còn gì ngoài những tị hiềm không tránh khỏi trong công việc, trong cuộc sống!
Nhưng...
Vẫn có nụ cười của mình rất thực, những lời gửi gắm của mình rất thực, những cái siết tay ấm mãi. Đó chính là tình bạn rất thực với Thảo, với Trúc, Quang, với gã lớp trưởng cứ hay xoa đầu mình chê... lùn... Biết đâu đấy, sẽ còn được gặp lại, còn được nghe kể chuyện tếu, sẽ còn những buổi karaôkê rống riết...
Ngân mời cưới, thứ bảy, không đi được vì có hai tiết buổi chiều, thấy buồn quá đi mất!
Thôi thì Happy wedding! happy happy...

Bất chợt

Bất chợt...
Tối qua, cha gọi điện, chỉ để muốn biết con đi dạy thế nào, có tốt không, cha nói "Cha chỉ gọi điện để hỏi thăm con vậy thôi!"
Mà lúc ấy con tức mình sao không hỏi gì lại chuyện dưới nhà mình, sao con chậm thế không biết, chỉ biết "dạ, dạ" đầy cảm kích. Trước giờ ít khi cha để lộ sự quan tâm của mình.
Chiều nay, ngồi một mình trong phòng giáo viên...
Sao con nhớ mẹ quá, nhớ muốn khóc, chắc vì con thấy cô công nhân viên kia giống mẹ giống từ mái tóc, giống từ bàn tay gầy, giống từ nỗi lo cho đứa con đang chờ kết quả thi đại học...
Bây giờ, con chỉ muốn về nhà!