3 thg 9, 2010

Vụn lắm, vui lắm.

Ngồi dưới hàng dầu thẫm màu đêm, trong mưa lất phất, chợt nhớ 1 chút... more than a friend.
Để. Tự nhiên mình có thể bộc bạch những điều kín kẽ trong lòng.
Để. Tự nhiên gọi cho nhau 1 cafe hay một cái hẹn chi chi đó rất bình thường.
Và rồi mình đón câu vui nhất trong ngày. " Có Bạn thân như thế thì phải giữ lấy". Lần nào người có ý tốt về mình, đều để câu nói ấy bay theo chiều gió về phía sau ... Cho nên người không thấy mình cười rất hạnh phúc

Mất cả 1 buổi khuya chỉ để lên mạng search xem guppy là con gì, nhiều loài không, đẹp không, rồi mới biết 2 em Hải Quân mình mang về có tên "giang hồ" hơn,Cá Ngựa vằn.


(internet)
Và rồi những em cá Lựu Đỏ của mình, có thể nằm bò ra ngắm nghía chúng hàng giờ không chán. Mình chỉ vớt có 4 em về nuôi, chúng cứ thong thả rỉa rong và hiền lành tung tẩy trong khi bọn Ngựa Vằn bơi như... ngựa.


(internet)


Có những thứ yêu yêu... trong không gian nhỏ của mình.



Ngày chủ nhật

Chủ nhật, mưa lâm râm, trời xám ngắt và gió thì quá lạnh.
Chẳng đường đột nảy ra một ý định nào khuấy động 12h ban ngày cho bớt nhàm tẻ.Không câu cá. Không thả diều. Không nhà sách. Không lang thang.

Chỉ là...

Tự dưng. Thèm 1 cafe sữa. Rót thật ít sữa. Ra một màu nâu đất nồng nàn, ra một mùi đăng đắng thơm tho. Ra một sóng sánh để trút hết buồn vơi vào đó.

Tự dưng. Thèm 1 người chịu khó ngồi bên mình, im lặng và nghe mình ngẩn ngơ. Chẳng có ai cả. Nên đành ôm chiếc gối ngủ vùi khi ngoài trời đang rây mưa buông buốt.
Em sẽ nhắn tin cho anh mỗi khi thấy nhớ.
Và cần người ngồi bên trong 1 góc khuất đỡ ồn ào.
Anh chỉ việc ngồi bên.
Nếu ga-lăng kéo ghế cho em thì... tốt.



Chủ nhật lành, không đi loanh quanh. Nằm sắp ngắm bầy cá tung tăng trong cái chậu tròn. Mới mua về 2 em Hải Quân, với những đường xanh biển xuôi dọc cái thân nuột nà. Nhưng các em này hung hăng quá, khiến cho các em Lựu Đỏ sợ hãi nép cả vào đám rong.
Thò 5 ngón tay vào hưởng thụ fish massage tại nhà, nghe con Rô Phi đớp bóng nước tách tách... Và đằng góc phòng, Bằng Kiều đang nhẹ nhàng.........

Lối cũ ta về, soi nghiêng gót giầy
Chiều nghiêng vạt nắng, buồn chờ tóc mây
Lối cũ ta về, dừng chân trước thềm
Chờ nghe trong gió thoảng hương ngọc lan



 

Xì trét

Mưa.
Lộp bộp... Lộp bộp... Bộp... Bộp.
Nhịp âm thanh chẳng trong trẻo để ru nó mộng mị.
Ánh sáng làm nó khó ngủ.
Có 1 lỗ thủng trên trần nhà khiến 1 giọt nước bắn vào mặt nó. Ngóc dậy, tìm. Chẳng thấy gì...
Ra là mắt lên độ, hoặc giả có 1 cơn hoang tưởng ngắn.

Đừng im lặng. Nó ghét sự im lặng. Có biết chăng đó là 1 sự giày vò? Đừng để nó chết chìm trong nỗi vô ý nhỏ mà không được người tha thứ.
Những ngày này đã đủ khổ đau...