1 thg 8, 2010

Gió và Nước

Gió thổi, nước trôi, mang theo những chiếc lá vàng chấp chới. Đã đọc đâu đó, lá hạnh phúc nhất là có thể buông mình khỏi cành trong rực rỡ sắc vàng cuối cùng. Những chiếc lá bé nhỏ trong trời mưa bong bóng. Và gió. Trong chiếc áo to sụ, em khẽ xoa hai bàn tay trắng bệch vì lạnh. Hơi ấm tách cà phê tỏa một mùi hương dễ chịu. Trong không gian có nước, gió và tầm vông, em thấy lòng bình yên.

Bình yên là khi có 1 người ngồi bên, im lặng thả lên tay mình nắp phin cafe âm ấm.
Là nép sau lưng áo người trong trời mưa sụt sùi, nước bắn tung tóe lưng áo sau lướt đẫm. Người hỏi "Có bị ướt không? sao không ngồi sát vào?"
Là lang thang những con đường đẹp, nhìn những tòa nhà đẹp, và bàn luận rôm rả.
Là về nhà, Người bảo lưu số điện thoại mới với tên Mr Special trong danh bạ.
Nhiêu đó thôi, em biết mình hạnh phúc, điều hạnh phúc đơn giản mang mark Bạn Thân
Quỳnh có được coi là bạn thân của Hòa không?
Tất nhiên. Nhưng có thêm sự đặc biệt, một chút...
Ừ... Đặc biệt.  Một chút!

Giới hạn của mãi mãi

Ngày hôm qua, mình lang thang khá nhiều, đọc và nghĩ khá nhiều.
Hôm qua cảm xúc mình cũng dàn trải khá nhiều. Thật lâu rồi mình mới quyết định không mặc áo mưa trên một đoạn đường đủ dài để được... ướt. Hơi ngông 1 chút, nhưng thấy mình còn trẻ 1 chút, về nhà cùng lắm là trùm mền và hít hà.

(mr S)Dạo này những cuộc gặp gỡ đến nhiều hơn, mình thấy dễ chịu với điều đó. Bởi, phát hiện ra rằng không phải mình thấy thoải mái với người mình gặp, mà là thoải mái với chính mình.
Giới hạn của sự mãi mãi.
Yêu mãi mãi.
Thân mãi mãi.
Hạnh phúc mãi mãi.
Bằng lòng...