2 thg 7, 2010

Cũng đã lâu

Cũng đã lâu...
Ngắm những thứ chạy giật lùi ra sau xe đò khiến bình yên đến lạ, màu xanh, màu đất, những con nước dập dềnh - nước phù sa đục ngầu, lặc lè, sung sức.

Cũng đã lâu
Con đường từng được gọi là lộ làng, giờ sắp thành con đường quân sự của tỉnh, rộng thênh thang, nhựa tráng thẳng tắp, không còn là những vũng nước đọng, đầy ổ gà, đầy đá mấp mô... của mấy năm về trước, nên bọn trẻ giờ đi học cũng thật ung dung, chẳng còn cảnh ống quần túm cọng thun, vo lên tận gối, chiếc xe đạp cà xích mất luôn cái "dè" phải bẻ nhành trứng cá, nhành bình bát buộc phía sau cho đỡ văng sình. Học trò giờ có đi xe cũng là Martin láng coóng, đẹp đẽ. Thấy lòng vui vui.
Những cây Phượng Vĩ và mai Hoàng hậu trong sân trường cấp 2 ngày nào giờ đã che rạp bóng, vun tán đỏ, vàng rực rỡ đầy thi vị. Nhớ hồi lớp 9, phân công từng tốp chiều hè vô trường tưới cây, phải xăn quần lội xuống vũng nước đọng để chắt nước trong... Tốp của mình chỉ có 3 đứa thôi, mình, Trúc, và Cứ. Bạn Cứ giờ chắc chẳng còn nhớ mình là ai... Cũng đã lâu... Những sợi dây tình cảm vô hình cứ giãn ra mãi...

Cũng đã lâu không đi chân trần lên nền cỏ khô, đất nẻ. Nghe rát buốt gan bàn chân, đi cứ thập thò nhìn buồn cười.
Cũng đã lâu, giờ không xách nổi mấy thùng nước cho mẹ tưới phân thanh long. Tối nằm cứ nhức cả vai, chẳng thấy mình tiểu thư, chỉ thấy mình vô dụng, và thương mẹ.
Cũng đã lâu,  mình không ăn bữa cơm ngon lành với món yêu thích giản dị.
          ..................nằm ngủ trên bộ ván Gõ từng rất quen, lôi kéo cậu em Út vô ngủ chung để nửa đêm bị hắn kẹp cổ bằng... giò. Hức!

Cũng đã lâu, nghe cha huýt sáo 1 giai điệu ưa thích, hát 1 câu vui vui. Tờ báo mình mua về cha coi 2 ngày... chưa hết. Cứ lấy ra coi đi coi lại những thông tin chừng đã ra rả phát trên TV.

Cũng đã lâu... thấy lòng nhẹ nhàng.

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét