2 thg 7, 2010

Ức lắm cơ!

Cứ thích lên xe đò và ngủ, hành trang không mang theo thứ gì ngoài dăm bạc lẻ đủ đi xe đò và bắt xe ôm về nhà, có thể quần lửng dép lào, có thể tươm tất 1 chút và vác cặp kính lên cho... trí thức, chỉ là để có thể nhìn thấy chính xác cái ngã ba mà bạn muốn xuống, nếu ko muốn bị chở tuốt tới bến cuối. Cho nên:
Bạn luôn là em, nhóc của mấy kẻ chỉ nhỉnh hơn bạn chừng mí tuổi muốn làm thân!

Đi nhà thuốc, bình thường bạn bụi đời cà tưng, chẳng màu mè làm dáng, bạn cũng làm "em", "cưng" của chị bán thuốc. Tự dưng hôm nay, bạn "quất" luôn bộ áo dài từ trường về, lập tức người ta kiu bạn thiệt là ngọt ngào "Chị ơi!", "Lấy túi đựng thuốc cho chỉ đi"
Ô, ra là cái áo dài có giá, nhể?

Bạn nhận lớp dạy kèm, phụ huynh họ cần giáo viên, bạn ok, có kinh nghiệm, bạn ok (ai biểu không nói rõ kn bao nhiêu năm, bạn 2 năm là được rùi). Vậy mà nỡ lòng nào người ta dòm vô cái bản mặt của bạn, thì thào
- Là cô giáo hay sinh viên vậy?
Rồi bla bla những cụm từ đầy tính chất đưa đẩy từ chối, chỉ vì nhìn mặt bạn không thể tin nổi bạn là cô giáo.
Bạn bị out lần 2 trong 2 ngày đi nhận lớp vì tính chất "mặt chưa đủ già" chứ không phải "chưa đủ kinh nghiệm". Mà dạy lớp 7 thôi mà, làm nghiêm trọng như luyện thi ĐH í í.
Bạn hơi bị ức. Chỉ vì mình chưa đủ già. Rồi còn gọi lại trung tâm gia sư xác minh thử coi bạn có phải là giáo viên ko, có bằng chưa nữa cơ chứ. Không nhận gia sư mà còn... điều tra. Quá đáng thật!
Tâm sự với đứa bạn nào, đứa ấy cũng bò nghiêng bò ngả ra cười...
Còn bạn, mặt bạn méo xẹo...

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét