9 thg 7, 2010

Ô la la

Vẫn cái tật vô Sài Gòn ăn nằm ở dề mà không chịu hú bạn bè, vẫn cái tật ghiền tám lóc chóc không có đất dụng võ mới rờ tới cái điện thoại gọi cho bọn tao, mày đáng ghét!

Một năm hơn, mày lặn mất về Ninh Hòa, chìm nhập trong những lộn xộn của năm đầu làm thầy, lâu lắm mới ló đầu lên Y!M cho thấy mặt. Cái avatar xấu hoắc, cái kiểu cười hô hố nổi da gà, mày, chẳng giống ai hết trơn. Nhưng không có nghĩa như thế là ko ai yêu mày.

Mày chẳng có người yêu, sẵn sàng bốp chát với bọn con trai như kẻ địch, sẵn sàng tung đủ trò làm bọn nó chạy dài. Mày chỉ quanh quẩn với Hội tám của tụi mình, những đứa con gái đủ kiểu: điệu, hung dữ, gà mờ, ngúng nguẩy... Nhưng như thế không có nghĩa là ko ai yêu mày.
------------------------------------------------------------
Tao yêu mày. Nên ngày mai khi mày sẵn sàng chạy qua nhà tao "ăn ké" có báo trước, tao vẫn cười rất độ lượng.
Phương yêu mày, nên rất dư thời gian và tiền điện thoại gọi cho mày bất tận chỉ để tám cho bớt ghiền và đỡ nhớ.
Gấu yêu mày nên không còn đấm thùm thùm lên bờ vai manly của mày, vì những cái kiểu cười nhăn nhở, những câu vô thưởng vô phạt... vô duyên.
...
Tỉ tỉ tình yêu dành cho mày. Miễn mày cứ không thôi tưởng tượng và lắng nghe.Miễn mày cứ là mày thôi.

P/s: tao yêu mày, vì mày đã lặn lội qua chở tao đi ăn đủ thứ, no đến mức tao phải ngồi thật thẳng chẳng dám cong lưng.... vì cả cái dáng vội vã lao xe đi  khuất khỏi con hẻm nhà tao nữa.

(Trúc giang hồ).

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét