18 thg 7, 2010

Friends (2)


Giữa tuần, chat với lớp trưởng, hẹn hò cafe "chỗ cũ". Ừ ừ...
Cuối tuần, Gấu điện qua hỏi gấp "Tụi mày rảnh không, tối chủ nhật... có thím Quang... giờ... địa điểm báo sau!"
Trong tích tắc, hai cái hẹn được gộp lại thành một.
-------------------
Gặp lại bạn, động tác lặp đi lặp lại nhiều nhất chính là toét miệng cười. Rũ rượi, đau cả bụng. Đã nói biết bao nhiêu lần rằng tụi bây lớn hết rồi nhá, đừng có nhí nhố thế nữa nhá, sao mà...
Tấp vào chỗ cũ, gọi thiệt nhiều đồ ăn vặt và bánh plan, cái chỗ mà Valentine 2 năm trước những đứa độc thân mình ênh và cả những đứa có bồ (cất bồ ở nhà) dắt díu nhau oanh tạc hết đồ ăn của quán người ta ấy. Hôm nay nhắc lại, đứa nào cũng vỗ trán đeng đéc "Ừ ha!"
Vẫn chẳng có gì thay đổi, vẫn những đứa ấy còn cô đơn. Cười toe!

Yêu lắm thời sinh viên bò lăn bò lóc, yêu lắm thời chia nhau nửa ổ bánh mì ngọt cho kịp giờ thực hành. Yêu lắm những lúc hít hóa chất rồi lăn đùng ra... xỉu, mấy thằng con trai lăng xăng bế, ẵm, vác, khiêng... Giờ mới dám thú nhận với Điệu rằng "Lúc ấy tao thấy mắc... cười chứ chẳng thấy thương mày tí nào"
Sao???!!!
Vì mày xỉu như... cơm bữa...

Ngồi ôn nhau chuyện trái đất ngày xưa, chuyện câu nói bất hủ của cô C suýt nữa tao mang ứng dụng với học trò tao, chuyện cô Trưởng Khoa từng mắng Thím té tát vì không thèm ở lại khoa.
Đứa nào đó khì khì: Thím... chảnh mừ!
Chuyện cái bọn nhiều chuyện tụi bây đứa nào đồn tao có... người yêu?
Thì Thím có, Thím cứ nhận. Ai biểu giấu chi?
Chuyện này...
Chuyện kia...
Kia nữa... nữa...

Vậy mà hết mấy tiếng đồng hồ, biết bao giờ gặp lại nữa nhỉ, tụi mày? Đông đủ thế này, thiếu mỗi mẹ Phương và cậu Luận thôi... Biết bao giờ mới hết châm chích nhau từng câu chữ, nhìn mặt nhau đã thấy no vì những trận cười, biết bao giờ mới có thể quay lại được cái thời không mấy âu lo ấy...
Quý nhé!


Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét